Bão hòa – trạng thái thật đáng sợ

Bão hòa là một trạng thái mà ai cũng gặp phải khi học một cái gì đó mới. Ví dụ như khi bạn học ngoại ngữ mới, sẽ có những giai đoạn bạn thấy bạn tiến bộ nhanh và nó theo đường tuyến tính. Nhưng rồi đến một thời điểm bạn thấy bạn bị dừng lại, ko thể tiến thêm được nữa. Bạn có chăm chỉ, kiên trì học thêm kiểu gì thì trình độ bạn vẫn cứ như vậy. Giai đoạn này gọi là bão hòa. Một thời gian sau, khi đã tích lũy đủ và giai đoạn bão hòa kết thúc, thì bạn lại thấy sự tiến bộ.

Ngắn hay dài của giai đoạn bão hòa với mỗi người là khác nhau. Và cách thức mỗi người phá (unlock) được sự bão hòa cũng khác nhau.

Sau lần thứ hai thi lái xe trượt. Tôi bị rơi vào giai đoạn khủng hoảng niềm tin và rơi vào giai đoạn bão hòa. Tôi có lấy thêm một số giờ lái xe nữa nhưng tôi cũng như Nicolas ko hề thấy tôi tiến bộ chút nào. Tôi ko biết cách nào có thể phá được sự bão hòa này. Tôi cố gắng rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều nhưng càng suy nghĩ tôi càng rơi vào bế tắc và ko tìm được lối thoát. Tôi như rơi vào vòng luẩn quẩn.

Nhưng sự khủng hoảng niềm tin còn tồi tệ hơn nhiều. Ai chắc cũng đã từng mất niềm tin vào một việc gì đấy. Tôi lúc này ko còn tin rằng tôi sẽ thi được bằng lái nữa. Tôi nghĩ rằng “ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu và điểm yếu của tôi là lái xe. Nếu như tôi mà thành công trong việc thi lấy bằng lái xe nữa thì có lẽ tôi là người hoàn hảo, tôi đạt được hết những gì tôi mong muốn sao. Ông trời thường công bằng lắm, cho cái này thì lấy mất cái khác. Có lẽ tôi sẽ mãi mãi ko có bằng lái”.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật đấy là một suy nghĩ kì cục, cực đoan và là một sự “thủ dâm tư tưởng” ko hơn ko kém.

Tôi ko biết cái giai đoạn bão hòa của tôi còn kéo dài bao lâu? Mà càng kéo dài, thì tôi càng tốn tiền của và thời gian. Đầu óc tôi lúc này cùng một lúc bị bao nhiêu thứ bủa vây và hành hạ, và tôi đang bị teroriser một cách trầm trọng. Tôi như người lạc lối. Bỏ học lái lúc này thì tiếc tiền, thời gian đã bỏ ra. Mà học tiếp thì chắc gì đã đỗ.

.

.

Suýt xé hồ sơ và bỏ dở học lái xe

Vậy là lại phải đợi thêm ít nhất 3 tháng nữa mới được thi, tức là sớm nhất là vào 01/2008, tôi mới có thể đăng kí thi lần 3.

Tôi ko tìm ra cách để phá cái trạng thái bão hòa, mà Nicolas cũng ko giúp gì được tôi cả. Mỗi khi ngồi vào xe lái, tôi ko còn biết là mình đang lái tốt hay ko tốt. Tôi mắc faute gì, và tôi phải làm gì. Tâm lí tôi bị bloquer hoàn toàn.

Tôi bảo Nicolas là đăng kí cho tôi thi lái lần cuối vào tháng 1/2008 đi. Nhưng mà lúc này Nicolas đã làm tôi thực sự bực mình vì bảo tôi rằng « phải đợi đến khi nào mà cậu ta cảm thấy tôi đã lái xe ổn định và đạt tới level thì mới đăng kí cho thi. Nghĩa là tôi phải vượt qua được giai đoạn bão hòa này đã ».

Đến bản thân tôi còn chẳng biết bao giờ tôi mới đạt cái level thi nữa là Nicolas. Tôi cũng chẳng biết bao giờ tôi mới thoát được cái trạng thái bão hòa đây. Tôi sẽ phải học đến bao giờ? Tôi sẽ còn phải tốn bao nhiều tiền? Tôi sẽ còn phải tốn bao nhiều thời gian nữa?

Lúc này đây, tôi thấy tôi như đang bị cái auto-ecole Alsace Lorraine nó lừa lấy tiền và thời gian của mình, tôi như bị manipuler và anarquer bởi Nicolas và auto-ecole. Mỗi giờ học lái xe với tôi lúc này như một cực hình vì trong đầu tôi luôn hiện ra số tiền tôi bị mất, thời gian tôi bị mất. Và quan trọng hơn, chẳng biết đến bao giờ level của tôi mới đạt được như mong muốn của Nicolas.

Một ngày, đó là vào đầu tháng 01/2008, tôi đã đi đến quyết định « tôi sẽ phải nói hết tất cả nhưng suy nghĩ này của mình ra cho Nicolas biết, và tôi cũng nói luôn cho con bé secrétaire của autoecole biết nữa. Rằng tôi có cảm giác tôi đang bị terroriser, arnarquer tiền bạc và thời gian, tôi đang bị manipuler bởi họ. Họ đang muốn moi hết tiền của tôi. Với một luận điệu rằng “đợi tôi đạt level thi thì mới cho thi”, nhưng bao giờ cái level ấy mới đến. Có thể 1 năm, 10 năm hay cả đời tôi thì sao ». Tôi muốn thi lần cuối vào tháng 2/2008 này. Họ phải thu xếp cho tôi một chỗ thi, bằng bất cứ giá nào. Nếu họ ko kiếm được cho tôi một ngày thi vào tháng 2, tôi sẽ xé hô sơ của tôi ngay trước mặt họ và sẽ bỏ ko học lái luôn. Nhưng mà họ hãy coi chừng, tôi sẽ viết thư cho prefecture và nói hết cảm nghĩ của tôi. Và tôi sẽ làm rùm beng lên cho mà xem. »

Khi nghe trình bày như vậy, Nicolas và con bé secretaire cũng sợ và hiểu phần nào đó. Nicolas thuyết phục con bé secretaire cố gắng thu xếp cho tôi môt chỗ thi, bằng bất cứ giá nào. Lúc đầu con bé secretaire ấy cũng cương, bảo rằng « tháng 2 hết chỗ rồi, ko còn nữa ». Nicolas bảo là nếu cần thì bỏ một đứa khác ra cũng được.

Cuối cùng tôi cũng ko biết con bé secretaire nó làm gì, nhưng nó cũng reserver cho tôi được một chỗ thi lái vào tháng 2/2008.

(Còn nữa)

Kì thi lái xe đầu tiên – thi thử và lấy kinh nghiệm là chính

Tôi học lái với Nicolas thêm khoảng 12h giờ nữa thì xin Nicolas cho thi. Nhưng Nicolas bảo rằng trình độ của tôi chưa thi được.

Nhưng lúc đó, tôi nghĩ rằng: “thi lần đầu, nếu đậu thì tốt. Nếu ko đậu thì cũng rút ra một bài học nào đó để lần sau sẽ tốt hơn“. Nhưng đây thật sự là một suy nghĩ sai lầm đấy các bạn ạ. Bởi vì nếu thi trượt, ta sẽ mất tiền, mất thời gian phải chờ đợi, và quan trọng hơn là sẽ mất khá nhiều niềm tin vào bản thân mình.

Vì tôi đã xác định tâm lí từ trước rồi là thi hai lần cũng ko sao. Tôi vẫn kiên quyết bảo Nicolas là cho tôi thi. Tôi bịa ra lý do rằng tôi sẽ phải lên Lyon làm stage vào tháng 3, đến tận tháng 6 mới xong. Tôi mà ko thi ngay thì ko còn kịp nữa. Thế là Nicolas đồng ý và đăng kí cho tôi thi.

Đó là ngày 28/02/2007, cách đây đúng tròn 1 năm.

Dĩ nhiên là tôi thi trượt. Cái faute nặng nhất mà họ đánh trượt tôi là vì: tôi đã đi vào đường một chiều. Thực ra đây là một cái bẫy nho nhỏ mà inspecteur giăng ra để bẫy tôi. Bởi vì con đường này ko có biển hiệu báo cấm rẽ vào, mà nó có một cái bảng hiệu nho nhỏ ghi là “chỉ dành cho xe cứu hỏa”. Cái bảng bé quá tôi ko nhìn thấy, tôi đã cẩn thận nhìn xem có biển cấm ko? Có thấy vạch trắng cấm ko thì ko có, thế là tôi cứ rẽ vào. Dĩ nhiên là tôi bị trượt.

Tuy nhiên, ngoài cái faute lớn kia ra, tôi còn mắc nhiều faute nho nhỏ nữa. Tôi cũng ko quan trọng vấn đề lắm vì đã xác định tư tưởng từ lúc thi rồi. Nhưng tôi đã bắt đầu cảm thấy sợ và nghi ngờ rằng tôi có thể thi đậu ở lần sau.

.

Kì thi lái xe lần 2 – Vấn đề niềm tin

Tôi ko hề biết rằng, nếu thi trượt thì phải đợi sau ít nhất 3 tháng sau mới được thi lại. Đó là luật, và những người thi lại lần 2 sẽ ko được ưu tiên như những người thi lần đầu. Nghĩa là, trong danh sách những người được auto-ecole gửi lên Prefecture để đăng kí thi, thì những người thi lần đầu sẽ được ưu tiên đứng đầu trong danh sách, những người thi lần 2, 3 thì đứng cuối danh sách. Nếu như list đã đầy thì họ sẽ phải đợi tháng sau.

Mỗi tháng, auto-ecole chỉ gửi danh sách thí sinh dự thi đến Prefecture có 1 lần, khoảng ngày 20 cuối mỗi tháng. Và sau đó, đầu tháng sau sẽ biết mình có trong danh sách được thi của tháng đó ko? Nếu ko có thì lại phải đợi thêm một tháng nữa.

Lần 1 tôi thi là 28/2, tôi phải đợi thêm 3 tháng tức là đến cuối tháng 5. Nếu may mắn thì sớm nhất tôi có thể sẽ thi là vào tháng 6. Nhưng mà đó là mùa hè, tôi còn có kế hoạch đi chơi. Tôi quyết định tạm dừng việc học lái xe lái lại, và đợi đến tháng 9 sẽ thi.

Tháng 8, tôi bắt đầu lấy thêm một số giờ học lái nữa để đến tháng 9 sẽ thi. Tôi rất hi vọng rằng lần 2 này sẽ xuôn xẻ. Lúc đó, tôi và bạn bè có ý định là tháng 10 sẽ đi ChateauRoux chơi, tôi rất muốn mình sẽ có bằng lái để thuê xe ô tô chở mọi người đi cho vui.

Vì mục tiêu ChateauRoux đó, tôi hạ quyết tâm phải thi cho được bằng lái vào tháng 9. Tôi có tiến bộ và tôi cũng cảm thấy là mình lái ok rồi, khá tự tin và nghĩ rằng lần này sẽ qua thôi. Tháng 9 đến rồi. Nicolas bảo với tôi rằng: trình độ của tôi thế cũng là đạt rồi. Nhưng mà tôi lái ko ổn định. Tức là có ngày thì tôi lái rất tốt, có ngày tôi lái rất dở. Và nếu vào ngày thi, tôi bị tâm lí nữa thì có thể tôi sẽ lái ko tốt như ngày thường khi tâm lí thoải mái. Nhưng mà vì cái kế hoạch chở mọi người đi chơi ở ChateauRoux nên tôi vẫn quyết định sẽ thi.

Tôi thi lần 2 vào ngày 12/09/2007.

Ngày thi, tôi khá tự tin vì lần này có tìm hiểu đường đi xung quanh chỗ thi ở Sablon khá kỹ. Tôi lái xe cũng khá tự tin. Thi xong, tôi cứ nghĩ là mình sẽ đậu. Niềm tin rất cao vì tôi ko phát hiện ra cái faute nào đáng kể cả.

Thế mà tôi lại bị trượt. Và họ có liệt kê một loạt faute nho nhỏ mà tôi mắc phải. Tôi đã ko thể nhớ được những faute nho nhỏ ấy.

Lúc này đây, tôi thực sự hoang mang vì ko còn biết đâu mà lần nữa. Tôi bắt đầu mất niềm tin và khủng hoảng tinh thần. Tôi ko còn tin là tôi sẽ thi được nữa. Tôi ko còn biết là cái level đạt được đến lúc nào thì mới có thể thi được.

Tôi như rơi từ trên mặt đất xuống địa ngục tối tăm.

(Còn nữa)


Monitor thứ hai – Nicolas

Theo như forfait ban đầu thì tôi có 20h lái. Nhưng tôi đã phí mất 4h vào simulation vô tích sự rồi. Chỉ còn 16h. Rồi tôi lại mất thêm 13h với Valerie nữa. Như vậy là tôi mất toi 17h mà ko làm được gì nên hồn.

Dĩ nhiên là ko hẳn vậy, tôi biết khởi động xe và điều khiển được xe rồi. Nhưng để thi lấy bằng thì chưa đạt.

Khi xin đổi monitor, tôi đã cẩn thận lái thử với 3 người khác nhau (và dĩ nhiên mất toi thêm 3h nữa) mới quyết định chọn Nicolas là monitor mới cho mình. Và các bạn biết ko, đây lại là một sai lầm mới của tôi đấy.

Nicolas thì hiền lành và dịu dàng hơn. Nicolas 36 tuổi, có hai con gái xinh xắn.Tôi chọn Nicolas vì lúc trước, cậu ta có nói “tôi lái xe ko tốt vì vấn đề tâm lí. Tôi có phản xạ chậm và hay suy nghĩ khi lái. Mà khi lái xe, là phải dùng phản xạ và phản ứng nhanh, ko có thời gian mà suy nghĩ xem lên làm gì.” Vì tốc độ nhanh, ta có suy nghĩ thì cũng phải mất 2,3 giây rồi, lúc đó đã quá muộn. Tôi thấy hợp lí. Nhưng tiếc rằng Nicolas chỉ ra được điểm yếu của tôi, nhưng lại ko đưa ra được cách khắc phục. Hơn nữa, Nicolas cũng có vấn đề về cách truyền đạt.

Đến lúc này đây, tôi mới nhận ra một điều rằng: để đánh giá một con người thật khó. Tôi đã đánh giá sai Valerie và tôi phải trả giá. Với Nicolas, tôi cũng phải trả giá, tuy cái giá đó ko quá đắt.

Bạn có thể hỏi, thế thì chẳng cần phải chọn monitor làm gì. Cứ học lái với nhiều người khác nhau thì trình độ lại lên và ko bị phụ thuộc. Nhưng mà ở autoecole ấy, bọn họ rất đểu. Bạn chỉ được thi lấy bằng lái xe khi nào mà monitor của bạn đồng ý và giới thiệu thì mới được. Bạn ko được quyền tự quyết trong việc thi lấy bằng này.

Chính vì thế, ai cũng phải có một monitor để ông này quyết định xem bạn đủ trình độ để thi chưa?

.

.

Tai nạn đầu tiên

Ông chủ nhà tôi có một cái xe ôtô automatic. Lúc đầu, ông đồng ý để tôi học lái xe với ông cho quen. Tuy rằng lái xe automatic thì khác rất nhiều lái xe với cần gạt số. Tôi lái xe được khoảng hai hay ba lần gì đấy cũng ok, ko vấn đề gì.

Lúc này tôi lại tìm được niềm tin rằng, nếu tôi lái xe automatic tốt thì tôi cũng sẽ lái xe cần gạt số tốt, ko vấn đề gì. Nhưng trời đầu có chiều lòng người. Trời lại muốn thử thách tôi đây. Lần ấy, tôi lái xe cùng ông chủ nhà đi chơi. Đến nơi an toàn, ko có vấn đề gì. Tôi rất vui. Tôi cũng đậu được xe vào bãi xe an toàn, nhẹ nhàng. Nhưng đến lúc dừng xe hẳn, đáng ra phải nhấn vào phanh thì tôi lại nhấn vào bàn tăng tốc (accelateur), thế là cái xe đã đậu ngon lành cành đào rồi lao ầm lên phía trước, húc vào bức tường. Dĩ nhiên là cái cốp xe bị méo, bị bẹp. Và bản thân cái trục của hai bánh xe trước cũng bị cong queo một tí.

May mà xe có bảo hiểm, và ông chủ nhà tốt bụng đã nhận rằng “chính ông gây ra tai nạn”. Cái xe bị chữa mất khoảng 3000E và bảo hiểm trả 2700E, còn tôi phải trả 300E. Thế là quá may mắn với tôi rồi. Nhưng tai nạn ấy đã khiến ông chủ nhà thay đổi thái độ. Ông ko cho tôi lái xe nữa, và ông phân tích thiệt hơn cho tôi nghe, tôi thấy ông nói cũng có lí:

– May mắn chỉ là đâm vào tường thôi, chứ gây ra tai nạn thật trên đường thì tôi sẽ bị vào tù, vì ko có bằng lái. Tôi sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền vì ko có bảo hiểm.

– Thực ra tôi đang take risk rất lớn khi mà lái xe ko có bằng. Có khi chỉ 1% hay 0,5% khả năng tôi gây ra tai nạn thôi. Nhưng nếu thật sực tai nạn xảy ra, thì vĩnh viễn tôi ko thể có bằng lái được (vì bị cấm thi). Tương lai của tôi cũng hết, tiền ko có mà trả, việc học hành sẽ phải bỏ dở dang.

– Có những cái risk mà chúng ta có thể mạo hiểm nếu như kết quả thu được xứng đáng với cái risk mà ta chấp nhận. Nhưng cũng có những cái risk ko lên mạo hiểm, vì cái giá phải trả quá đắt. Và trong trường hợp tôi lái xe ko có bằng thì cái hậu quả của nó quá lớn.

Nếu nghĩ theo cách như vậy thì đúng là tôi đang mạo hiểm thật. Thật ra trong cuộc sống này, lúc nào chúng ta chả take risk. Đi ra đường thì có nguy cơ bị xe đâm, ngồi trong nhà thì có nguy cơ bị nhà xập vào đầu. Nhưng xác xuất xẩy ra là rất rất thấp. Hơn nữa, hậu quả của những cái risk ấy cũng ko quá lớn. Đó chỉ là kém may mắn.

Thế là tôi ko còn được tập lái bằng xe automatic nữa. Mà tình trạng lái xe ở autoecole ko khá khẩm hơn gì.

(Còn nữa)

Thi conduite (thực hành)

Thi xong code, là tôi đăng kí học lái xe ngay. Tôi cứ tự tin rằng mình cũng sẽ qua thôi, có gì khó khăn đâu. Bao nhiêu người thi đều đậu, tại sao tôi lại ko đậu cơ chứ. Tôi cũng lái xe máy nhiều ở VN rồi, đâu phải ko biết gì. Rồi tôi cũng rong ruổi nước Pháp này trong ô tô cũng nhiều.

Ngôn ngữ có phải là một trở ngại lớn ko? Tôi nghĩ là có. Ngày đó, tôi thực sự vẫn chưa được thông thạo tiếng Pháp như bây giờ nên cũng gặp khó khăn phần nào. Tuy nhiên, lúc đó tôi rất tin tưởng vào mình và luôn nghĩ rằng tôi thi lần đầu là sẽ đỗ ngay. Tôi ko thể ngờ được, một cơn ác mộng kéo dài một năm rưỡi đang chờ tôi phía trước.

.

Học simulation (4h) – sai lầm đầu tiên

Sai lầm đầu tiên của tôi là đã lấy 4h simulation.

Giải thích một chút, simulation là bạn sẽ học lái trên một cái mô hình ô tô đặt trong nhà. Giống như trò chơi đua xe ấy. Chỉ có điều là cái xe giả ấy nó giống như xe thật và có các chức năng cũng giống xe thật. Lý do để mọi người học simulation là làm quen với xe ô tô và động cơ xe ô tô, cũng như một số thao tác cơ bản khi khởi động xe (embrayer/débrayer, chọn point de démarrage, frein, etc).

Tôi nghĩ đơn giản rằng, nếu tôi chọn 4h simulation thì tôi sẽ giảm nguy cơ gây tai nạn khi chưa nắm rõ thao tác lái xe. Nhưng tôi đã sai lầm. Đáng ra thì cứ học lái luôn, có monitor bên cạnh dậy thì nhanh hơn. Tôi học xong 4h simulation mà kết quả thu được là zero. Vừa tiếc tiền lại vừa thấy mình ngu.

Lời khuyên cho các bạn học lái xe là đừng bị bọn autoecole nó lừa phỉnh vụ simulation này.

.

Gặp monitor ko hợp – sai lầm thứ hai

Tôi được phân công một monitor là một cô gái tên là Valerie. Cô ta khoảng 30 tuổi, phong cách và điệu bộ như một thằng con trai. Tôi luôn nghĩ cô ta là lesibian. Nhưng đó ko phải là vấn đề.

Valerie như một thằng con trai thô lỗ. Cục cằn và nói năng rất nặng nề. Vì tôi mới học lái nên hay mắc lỗi, nhiều khi mắc đi mắc lại cùng một cái lỗi rất đơn giản, thế là cô ta hằn học và chửi bới tôi. Lúc đó, dù rất ko hài lòng, nhưng tôi cứ nghĩ đó là do lỗi của mình. Cô ta nói cũng có lí, và cô ta muốn mình tiến bộ thì mới nói nặng lời thế. Nhiều khi nặng lời mới ghi nhớ trong đầu.

Một phần vì ngày xưa, tôi có nghe những chuyện kể về ông Mạnh nào đó luyện thi tiếng Anh ở Hà Nội cho học sinh muốn thi TOEFL. Ông ta có thói quen chửi học trò rất thậm tệ, nhưng nhìn chung thì ai chịu đựng được thì đều tiến bộ và đạt điểm cao hết. Thế là tôi cứ nghĩ Valerie cũng vậy.

Tuy nhiên tôi đã nhầm. Tôi chẳng những ko tiến bộ, mà đôi khi còn bị khủng hoảng tinh thần và mỗi lần đi học lái xe là một cực hình với tôi. Mà tại sao ngày đó tôi ngu dễ sợ, tiền mình bỏ ra chứ có phải xin xỏ gì họ đâu, mình có quyền của mình chứ. Và chẳng có lí do gì mà tôi, vốn là người hiền lành ghét nặng lời, lại phải chịu đựng một người như thế.

Ấy vậy mà tôi vẫn cứ học với Valerie đến tận 12h liền.

Cho đến lúc này, tôi đã hết sức chịu đựng, và bản thân thấy mình ko tiến bộ gì cả, mà bắt đầu hoang mang về khả năng học lái xe của mình. Tôi mới can đảm đến auto-ecole xin đổi monitor khác. Một quyết định mang bước ngoặt với tôi, và nếu tôi làm sớm hơn, sau chỉ 2h hay 3h thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Một lời khuyên với những người sẽ học lái xe, là nếu ko thấy phù hợp với monitor thì hãy xin đổi ngay. Đừng để tình trạng kéo dài và dẫn đến khủng hoảng tinh thần như tôi.

(Còn nữa)

Một số mốc đáng nhớ, để bạn dễ theo dõi câu chuyện:

– Tôi đăng kí học lái xe là tháng 02/2006
– Thi code (lý thuyết) là tháng 09/2006 (sau 7 tháng đăng kí)
– Thi lái xe lần 1 là 28/02/2007 (sau 1 nam dang ki’)
– Thi lái xe lần 2 là 12/09/2007 (sau 17 tha’ng dang ki’)
-Thi lái xe lần 3 là 26/02/2008 (sau 24 tha’ng dang ki’)
.

.

Vì sao tôi chọn auto-ecole Alsace Lorraine

Chỉ vì cái auto-ecole này nó nằm gần labo tôi làm việc và chỉ cần đi bộ 5’ là ra đến nơi. Thuận tiện vô cùng cho việc học lái. Tôi học lái xe là trong thời gian làm việc nên ko thể nào bỏ quá nhiều thời gian cho nó được.

Lí do thứ hai là vì : tôi cũng đã đắn đo so sánh giữa ba cái autoecole ở gần nhà, nhưng dựa vào một số tiêu chí như : giá cả bao nhiêu, tỉ lệ đậu của học sinh là bao nhiêu, đánh giá của prefecture như thế nào, thì tôi thấy cái autoécole Alsace Lorraine cũng đạt tiêu chuẩn khá cao.

Tuy nhiên, nếu bây giờ bảo tôi cho bạn lời khuyên là có nên học tại Alsace Lorraine ko, tôi nghĩ là KHÔNG. Có thể đó là ý kiến chủ quan, nhưng nơi đây đã để lại một vết sẹo khá lớn trong tâm thức của tôi. Mà đôi khi, tôi đã gọi nó là « ác mộng » (l’auto-ecole du cauchemar) hay là « sự ám ảnh » (maison hantée) mỗi khi đi qua đó.

.

Thi code (lý thuyết)

Với tôi, việc thi code khá đơn giản và thuận lợi. Tôi thi lần đầu là đậu ngay. Hình như cái gì thuộc về lý thuyết với cả suy luận chút chút thì tôi thấy dễ dàng hơn nhiều những gì thuộc về phản xạ nhanh, suy nghĩ nhanh và tức thời (réagir vite).

Tôi đăng kí học lái xe vào tháng 02/2006, nhưng mà dạo ấy tôi vừa bắt đầu these được một thời gian ngắn nên phải tập trung cho these một chút và khá sao nhãng/bỏ bê việc học code này. Rồi hè năm đó, tôi lại đi chơi. Tóm lại là phải đến tháng 8/2006, tôi mới thật sự tập trung học code cho cẩn thận. Và tháng 09/2006, tôi đăng kí thi code luôn.

Tuy nhiên, tôi cũng take risk với cái thi code này một chút. Bởi vì thi code sẽ có 40 câu trắc nghiệm và chỉ cần sai quá 5 câu là sẽ bị trượt. Hơn thế nữa, trả lời là bấm vào một cái máy cầm tay nhỏ chứ ko phải là viết ra giấy. Với cái máy bấm câu trả lời này, ta đã ấn nút validate là coi như xong, ko thể sửa câu trả lời được, dù lúc đó ta có biết câu trả lời đúng cũng chịu. Hơn nữa, bài trắc nghiệm là cứ từng câu một, mỗi câu 15 giây để trả lời. Lỡ có chậm câu nào thì đành phải bỏ qua thôi.

Tôi có đến autoecole để luyện code, và tôi toàn bị sai từ 10-12 câu mỗi lần test thử đó. Mà đôi khi, tôi cứ bị sai đi sai lại cùng một câu hỏi. Một phần vì lí do ngôn ngữ, nhưng một phần vì tôi cũng ko nắm rõ luật lệ giao thông. Ở VN tôi có thi bằng lái xe máy, có thi thực hành rồi. Nhưng mà ở bên này nó khác ở VN quá nên tôi phải học lại từ đầu.

Tôi còn nhớ, ngày mai thi code, thế mà hôm trước tôi làm test 3 lần: lần đầu sai 12 câu, lần sau sai 9 câu, lần thứ ba sai 7 câu. Tôi khá là sợ, nhưng mà đã đăng kí thi rồi, ko rút lại được. Thế là vẫn cứ đi thi.

Vào ngày thi, tôi rất run. Ngay khi thi xong, họ thu tất cả các máy trả lời lại và kết quả sẽ có ngay tại chỗ. Hôm đó có khoảng 60 người thi, thì có đến hơn 20 người bị trượt. Họ cứ gọi tên từng người và nói luôn là trượt hay đỗ. Có những lúc, đến 4-5 người liền đều trượt. Nhưng tôi đã đỗ. Và tôi trả lời sai mất 3 câu. Một kết quả mà chưa bao giờ tôi đạt được trong những lần test thử.

(Còn nữa)

Vậy là sau hai năm (từ 02/2006 -> 02/2008), tôi đã có được một cái bằng lái xe. Một chặng đường dài với riêng tôi và cũng là một kỉ niệm đáng nhớ. Đây là kỉ niệm buồn có, chán nản có, thất vọng có, hi vọng có và cả những niềm vui đến vào cuối con đường hầm.

Với nhiều người (phải nói là đại đa số) thì việc thi lấy cái bằng lái xe nó nhẹ tựa lông hồng, dễ như đi xe máy hay xe đạp, ko có gì vất vả khó khăn. Nhưng với một số ít người ko may mắn như tôi thì lại là một sự nỗ lực lớn và cả những khó khăn mà chỉ có những người như tôi mới hiểu. Ví dụ, cùng học lái xe với tôi đợt đó (và cùng trung tâm luôn) còn có Phương người VN nữa, cậu ta đã đậu ngay lần thi đầu tiên.

Ai đó nói rằng thành công thật tuyệt vời, nhưng thất bại giúp con người ta học được nhiều hơn cả thành công nữa. Qua việc học lái xe ở Pháp, tôi thật sự thấu hiểu và ngộ ra nhiều điều. Tôi nói vậy có thể là hơi cường điệu và to tát, khiến nhiều người cười khẩy, nhưng với tôi đó là sự thật.

Với tôi, sự nghiệp học hành thường xuôi chèo, mát máy, và chạy băng băng. Thi tốt nghiệp cấp 3, tôi tin chắc mình sẽ đỗ chẳng bao giờ nghĩ sẽ trượt. Thi đại học cũng vậy, tin chắc chắn rằng mình sẽ đậu, chỉ có là được bao nhiêu điểm mà thôi. Trong khi đó, tôi biết có một số bạn bè mình (dĩ nhiên ko phải ở lớp chuyên Toán Tổng Hợp rồi) lại lo lắng và ko biết rằng mình có đậu hay ko, dù họ học cũng rất khá ở trường bình thường. Tôi ngày ấy ko thể hiểu được tại sao họ lại ko tin tưởng vào mình, và kì thi đại học có gì quá khó đâu mà ko thể đậu được. Thực sự ngày ấy tôi ko hiểu được.

Rồi tôi vào đại học cũng vậy, có nhiều môn học mà tôi nghĩ là chỉ cần chăm chỉ một chút thôi thì sẽ ko bao giờ bị trượt cả. Ko cần thông minh, ko cần phải đọc quá nhiều sách, chỉ cần đọc chút xíu bài giảng là đủ. Vậy mà tôi có những người bạn thi mãi, ba bốn lần vẫn cứ trượt. Và tôi lại ko hiểu họ, tôi ko thể hiểu được.

Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi. Chỉ đơn giản vì tôi lại rơi vào trường hợp của họ khi thi lấy bằng lái xe. Và nhiều người khác cũng sẽ ko thể hiểu được tại sao với tôi lại khó thế, cũng như tôi đã ko thể hiểu nổi bạn bè mình ngày xưa.

(Còn nữa)

Permis de conduire

February 27, 2008

Sáng nay vừa nhận được kết quả thi “permis de conduire” xong.
Trùi ui, tôi vui quá, chỉ muốn nhảy lên và hét thật to “Tôi đã thành công, tôi đã hoàn thành được một ước nguyện của năm 2008 này rồi”.
Rồi tôi sẽ phải viết và kể lại quá trình gian khổ này cho mọi người nghe. Có thể mọi người sẽ ko thể tin nổi đó là sự thật, và bản thân tôi đôi khi cũng ko thể tin nổi rằng mình sẽ có permis nữa. Nguyên nhân và lý do thì nhiều và tôi chưa dám kể cho ai nghe, chỉ giữ cho riêng mình. Một ví dụ nhỏ thế này, dưới đây là một cái “look back and look forward” mà tôi đã viết, nhưng ko dám để lên blog chỉ vì nó có dính tới “permis de la conduite” và tôi sợ bạn bè sẽ hỏi tôi về chuyện đó. Bây giờ tôi có thể đưa nó ra ánh sáng rồi:
.

.

Look back and look forward

In 2007…

1. Did you do something you would never do? Learning driving

2. Did anyone close to you give birth? Non

3. Did anyone close to you die? Non

4. Did you visit any countries? Yes (Chine, Hongkong, Egypte and Hungry)

5. What would you like to have in 2008 that you lacked in 2007? Driving license

6. Will any date from 2007 stay attached in your memory forever? I think no

7. What was your biggest achievement of 2007? progress of my PhD

8. What was your biggest failure? Driving exams

9. Did you suffer illness or injury? not really

10. What was the best thing you bought in ’07? The trip to France for my mom

11. Did your behavior change over the year? yes, I am more mature and more self-confident

12. Where did you spend most of your money? Voyages and clothes

13. Are you happier than this time last year? yes, I think so

14. What song will remind you of 2007? “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui” (TCS)

15. What do you wish you would have done more of? My PhD work

16. What do you wish you would have done less of? Wasted times for internet and wasted stuffs

17. What did you do for Christmas ’07? Xmas dinner with my friends and a trip to Budapest

18. Did you fall in love in 2007? No

19. Did you get your heart broken in 2007? No

20. Favorite TV program of ’07? showgame “Fortune wheel”

21. Do you hate anyone now that you didn’t hate this time last year? No

22. What was the best book you read and/or movie you saw? film “La vie des autres”

23. What was your greatest discovery? My capcity/potential and my self-confidence

24. What did you do on your birthday and how old were you? A birthday party of two, 29

25. What one thing would have made your year immeasurably more satisfying? More sucess of my PhD work and the sucess of my driving exams

26. How would you describe your personal fashion concept of 2007? Improved, more impressive, more elegant and more careful.

27. Did you have a good year? Yes, I can say that

28. What was the best month? Avril, July-August and Decembre

29. Did you go swimming? no

30. Did you move to a different town? no

31. Did you party? yes, sometimes

32. Did you lose any friends? no but some are less contacted

33. Did you make any new friends? yes, Chemin lumineux, Chi

34. What was the best thing about the Spring ’07? Party with my friends and voyage to Budapest

35. What did you LOVE about Summer ’07? Yes, the trip to Chine

36. What was the funnest thing you did in Fall ’07? Voyage (trip) to ChateauRoux

37. What do you like about Winter ’07? Not remember

38. Did you write a letter? yes, even many

39. Did you lose a loved one? no

40. Did you take any pictures? many, many

41. Did you get a pet? no

42. Did you get into a fight with your family? no

43. Did you dance in the rain? no, dance in dark in the street

44. Did you sing in the shower? yes, sometimes

45. Did you go to an amusement park? yes, not remember

46. Did you go to a concert? yes, éflute enchanté”

47. What was the BEST part of the year? summer 07

Aspirations for 2008…

1. What do you want to do in ’08 that you couldn’t in ’07? Pass the driving exams, do my best for my PhD work

2. Any resolutions? Less nervous when driving and work hard for PhD work

3. What different about 2008 than 2007? I will finish my PhD work and look for a job

4. Anything you want to change about yourself for 2008? My personal career

5. Do you want to make more friends in 2008? yes, sure

Chỉ còn khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa là gia đình Hà My sẽ lên máy bay về Việt Nam. Chắc bây giờ Hà My đang ngồi trong phòng đợi và ngó nghiêng nhìn mọi người xung quanh nhỉ?

Vậy là ngày chia tay cũng đến. Điểm lại vài nét chính thì thấy, Tú già đi một về ba. Lúc ra đi chỉ có cái bằng master, lúc về thêm cái bằng PhD cho nặng thêm cái valise. Chẳng phải tôi chuộng bằng cấp, hay quí gì cái bằng PhD. Nhưng dù sao nó cũng là một thành quả nhỏ nhỏ của những nỗ lực, cố gắng. Bác Tú lúc đi và lúc về hình như ko tăng thêm cân nào, nhưng cái nốt ruồi thì để quên ở Pháp .

Sơn hôm nọ đi ăn kem lần cuối ở Haagen Dars bảo “lần đầu em cưới chồng là cách đây 3 năm rưỡi, rồi lần đầu xuất ngoại và đi máy bay là sang Grenoble luôn. Rồi lần đầu sinh con. Và đây cũng là lần đầu về VN thăm nhà”. Nhiều cái lần đầu quá cơ, ko quên kể thêm tuần trăng mật kéo dài tận 3 năm rưỡi. Có một lần Sơn viết “cho đến giờ, cuộc sống của Sơn và gia đình luôn trong tầm kiểm soát và điều khiển của Sơn”. Nói thật rằng, đến anh là một thằng con trai mà cũng chỉ mơ ước nắm được cuộc sống của bản thân anh trong tầm tay thôi mà sao khó thế, là cả một ước mơ đấy Sơn à. Chúc em sẽ mãi làm được như vậy. Một tay cùng chồng lèo lái con thuyền gia đình.

Còn Hà My, chú yêu Hà My lắm đó. Chú cũng biết Hà My rất quấn quít với chú. Mỗi lần gặp nhau là chú đọc truyện cho Hà My nghe, chơi với Hà My. Chú cũng hay nói chuyện với Hà My như những người bạn nữa. Hà My rất thích sách nhé. Đó là một thói quen rất tốt. Hà My cần phải giữ gìn thói quen này nhé, kể cả khi lớn lên. Hà My rất tự lập nhé, ko thích được bế nhiều đâu, thích tự đi cùng mọi người cơ. Hãy giữ tính tự lập như vậy nhé Hà My.

Chú sẽ upload vài clips của Hà My lên đây, để thỉnh thoảng Hà My vào xem.

Bon voyage et bonne continuation au VN à la famille de HaMy.

Giải trí (3)

February 23, 2008

Tập 4: funny clip

Đây là một đoạn funny clip mà tôi đã bật cười ko biết bao nhiêu lần khi xem nó. Phải nói là idea thật bất ngờ. Một trong những lý do mà tôi mua camera là để có thể làm được những đoạn clip vui nhộn thế này . Tôi đang có ý tưởng làm lại cái idea này, ai muốn tham gia diễn xuất nào? em Loan, em Hà xây dựng có muốn đảm nhiệm hai vai nữ chính trong film này ko?

.

.

Tập 5: ngôi nhà mơ ước

Tôi chẳng có ước mơ cao sang hay ước mơ “lá ngọc cành vàng” gì cả. Mơ ước của tôi nhỏ bé và vô cùng đơn giản. Tôi ước giản dị rằng: khi tôi về VN, tôi có một ngôi nhà nhỏ bé như hình dưới nằm ở quận Ba Đình tại Hà nội, hay là ở quận 1 trong sài gòn. Ước mơ to tát lớn lao hơn, tôi xin nhường cho các bạn đó.

‘ : ‘ : ╱◥◣ ‘ ” ‘
” ‘ ” ‘ ︱田︱| ‘ : ‘
╱◥█◣__╱◥█◣_╱◥◣
︱田︱田 | | 田︱田| ︱田︱|
╬ ╬ ╬ ╬ ╬ ╬ ╬ ╬ ╬ ╬ ╬

.

(Hết)

Giải trí (2)

February 21, 2008

Tập 2: Thơ con cóc

Cách đây cũng phải gần chục năm rồi, khi tôi còn học năm thứ nhất hay thứ hai đại học ấy (tôi ko nhớ chính xác), trên tivi VN ngày ấy có chiếu một bộ film hài khá hay. Tôi cũng ko nhớ nội dung film thế nào cả, nhưng trong film ấy có một anh văn sỹ nổi tiếng. Anh ta làm thơ rất hay (ví dụ bài dưới đây), nhưng mà cách anh ta ngâm nga những bài thơ này cũng rất hay.

Tôi vào làng Văn Lang

Nghe tiếng ru mơ màng

Bỗng tiếng ru chợt tắt

Tôi cảm thấy hoang mang

Tôi vẫn nhớ khi anh ta ngâm bài thơ “Tôi vào làng Văn Lang”, thì anh ta đang đi vào một cái làng quê thật, được phong làng văn hóa thì phải. Lúc đó có một cô gái đi cùng, ngâm nga chậm rãi từng câu, hai câu cuối còn nghe thoảng thốt lên nữa.

Sau đó thì phong trào làm thơ như trên nở rộ, sau đây thêm một vài bài nữa:

1.

Tôi đứng trên chiếc cầu

Lặng ngắm dòng sông sâu

Bỗng nhiên cầu bị gẫy

Tôi bơi suốt đêm thâu

2.

Tôi đứng trên mái nhà

Lặng ngắm đàn thiên nga

Bỗng nhiên mái nhà đổ

Thân tôi hoá ra ma

3.

Tôi đứng dưới cổng trường

Lặng ngắm đàn em thương

Bỗng nhiên cổng trường sập

Thân tôi nát như tương

4.

Tôi ngồi trên ngọn cây

Lặng ngắm cái máy cầy

Bỗng nhiên cây nó gẫy

Tôi bắn tít lên mây

.

.

Tập 3: bạn đã biết chưa? (bàn phím tiếng Anh, ko phải tiếng Pháp)

*Phím “U” và phím “I” nằm sát cạnh nhau. Nói gì nhỉ ? Àaaaa…”U”& “I” – “Bạn”& “Tôi” sẽ không bao giờ xa cách.
*Phím “W” và phím “E” cũng ở bên nhau. Thế nghĩa là: dù lên hay xuống, dù thăng trầm hay có chuyện gì đi nữa, “WE”-“chúng ta” vẫn sẵn sàng chung vai sát cánh!
*Phím “N” và phím “M” dung dăng dung dẻ. Là gì? Hiiiiiii…có nghĩa là “Anh”& “Em” á!
*Phím “T” và phím “Y” nằm bên nhau, rất cân đối các phím chữ hàng trên cùng. Thấy chưa, ngay cả trên… bàn phím, TÌNH YÊU cũng được đặt rất trang trọng và rất đẹp đấy.!

Have nice day!

(còn nữa)